Tôi sở hữu chiếc máy ảnh số đầu tiên vào tháng 5 năm 2001, sau một thời gian quá chán với việc chụp bằng máy phim, phóng ảnh rồi scan.
Với ngân sách hạn chế trên dưới 300$ tôi chỉ có khả năng mua 1 chiếc 1.3M mà thôi bởi 3.1 hay 5.0 có giá tới 500$ trở lên, Olympus Camedia hay Canon G1 chỉ là niềm mơ ước. Đọc hàng chục cái review, cuối cùng chiếc Fuji Finepix 1400 zoom đã lọt vào tầm ngắm bởi chất lượng hình ảnh tốt so với những chiếc cùng hạng. Lý do khiến nó rẻ hơn những chiếc 1.3M cùng loại đó là màn hình nhỏ xíu và chiếc Smartmedia bán kèm chỉ có 4M mà thôi.
Nguồn ảnh: Steve Digicam
Đây quả là một cuộc cách mạng bởi nó làm cho việc chụp hình và chia sẻ trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Chỉ có 1.3M, Tôi chẳng có ý định in hình bởi cho rằng nó sẽ chẳng đẹp ... cho tới 2 năm về sau.
Với ngân sách hạn chế trên dưới 300$ tôi chỉ có khả năng mua 1 chiếc 1.3M mà thôi bởi 3.1 hay 5.0 có giá tới 500$ trở lên, Olympus Camedia hay Canon G1 chỉ là niềm mơ ước. Đọc hàng chục cái review, cuối cùng chiếc Fuji Finepix 1400 zoom đã lọt vào tầm ngắm bởi chất lượng hình ảnh tốt so với những chiếc cùng hạng. Lý do khiến nó rẻ hơn những chiếc 1.3M cùng loại đó là màn hình nhỏ xíu và chiếc Smartmedia bán kèm chỉ có 4M mà thôi.
Nguồn ảnh: Steve Digicam
Đây quả là một cuộc cách mạng bởi nó làm cho việc chụp hình và chia sẻ trở nên đơn giản hơn bao giờ hết. Chỉ có 1.3M, Tôi chẳng có ý định in hình bởi cho rằng nó sẽ chẳng đẹp ... cho tới 2 năm về sau.
Một thời gian khá dài từ buổi đầu thời kỳ compact digicam, cho tới tận bây giờ, người ta quá đói khát "chấm" (megapixel) bởi với 1.3 thì chỉ in được hình 10x15cm đã là một nỗ lực tối đa, lớn hơn nữa, hình sẽ vỡ hạt, và vì vậy số CHẤM được đồng nghĩa với "chất lượng" ảnh.
Tuy nhiên Với nhu cầu chia sẻ hình online, in hình 20x30cm thì có lẽ 3mp và cầu toàn lắm thì 6mp là quá đủ. Điều đáng quan tâm hơn chính là tông màu, chất lượng quang học, khả năng chụp thiếu sáng, tốc độ thực thi ... chứ không phải là megapixel rỗng
Cuộc chạy đua này khiến tôi nhớ đến truyện ngắn "tình yêu cuộc sống" của Jack London, về một anh chàng gần chết đói, tích trữ lương thực một cách mù quáng,
"Các nhà khoa học vốn kín đáo. Họ để mặc gã. Nhưng họ bí mật xem xét giường của gã. Giường được lót bằng bánh quy khô, đệm được nhồi bằng bánh quy khô, mọi xó xỉnh ngóc ngách đều lèn đầy bánh quy khô. Tuy nhiên, gã không loạn trí. Gã lo đề phòng một cơn đói khác có thể xảy ra, có thể thôi. Rồi gã sẽ qua, các nhà khoa học nói thế. Và quả nhiên, gã qua khỏi thật, trước khi cây neo của tàu Bedfod gieo ùm xuống vịnh San Francisco."
Ngày nay, người ta sợ đói megapixel tới mức độn tới tận 14mp trong 1 chiếc máy ảnh nhỏ xíu trong khi phần lớn nhu cầu thực sự chỉ không quá 6mp, và vì nén quá nhiều MP vào 1 cái chip nhỏ xíu gần như không "lớn lên" trong nhiều năm, nên chất lượng hình ảnh của từng pixel lại có phần giảm sút. Cái này có thể được gọi là quý hồ đa bất quý hồ tinh - chỉ cần nhiều chứ không cần tốt.
Hi vọng là việc các hãng dựa vào sự "mù quáng" của người dùng phổ thông để kiếm tiền sẽ sớm chấm dứt, với sự bắt đầu của Panasonic LX3 và hiện nay là Canon G11.
3 Hình trên được chụp bằng Fujifine Pix 1400 zoom 1.3MP - 2001 - chiếc máy này hi sinh vào cuối năm 2003 trong một cơn bạo bệnh